Hồn xưa trên giấy dó
- Van Anh Nguyen
- 9 thg 6, 2016
- 2 phút đọc
Tôi rất thích xem những bộ phim Việt Nam điện ảnh kinh điển. Không hiểu sao khuôn ảnh đen trắng và kĩ thuật dựng phim có phần thô sơ lại có sức cuốn hút kì lạ như vậy.

Bạn bè thấy tôi kì lạ vì ít có ai ở lứa tuổi như tôi lại chọn một phim kinh điển như Bao giờ cho đến tháng Mười hay Chuyến xe bão táp… để giải trí. Tôi chỉ cười, giải thích: “ Xem mấy cuốn phim cũ đó cứ làm cho tớ có cái cảm giác đi vào quá khứ vậy”. Cảm giác của một tâm hồn hoài cổ, háo hức bước chân lên cỗ máy thời gian để trở về những giai đoạn lịch sử của dân tộc, ngắm nhìn những con người, những âm sắc của thời đại. Ở đó, từ bộ trang phục cho đến phố xá, từ nét con người cho đến những biểu cảm trên gương mặt… tất cả đều hiện lên lạ lung, và sống động. Tôi đã nghĩ rằng, chỉ những bộ phim cổ mới có sức thuyết phục kì diệu như vậy.
Lần đầu tiên tôi chạm tay vào cuốn sổ giấy dó, trang bìa là hình ảnh tôi không còn xa lạ. Bức ảnh về Hà Nội thập niên 90 của thế kỉ trước tôi và người bạn thân đã chia sẻ cho nhau không biết bao nhiêu lần, vì cả hai chúng tôi đều thích tìm những bộ ảnh tư liệu kiểu vậy để “ngắm”. Cái cảm giác như đang xem một cuốn phim lại tràn về trong tôi, chỉ với tay chạm vào bìa cuốn sổ nhỏ và ngắm nhìn bức ảnh bìa, và tôi thấy mình như cô gái nhỏ ngày nào háo hức xem cuốn phim kinh điển và cứ nghĩ hẳn mình đang chạm vào những ngày xưa như cổ tích ấy.

Đó là bức ảnh Hà Nội vào giờ tan tầm, với xe điện “huyền thoại” đi chầm chậm giữa phố, với những người Hà Nội lơ đãng đạp xe lướt qua nhau, với áo đỏ, áo xanh vệt lên lung linh trên trang giấy, với cây cối xanh rợp ngả bên góc phố… Bức ảnh trên màn hình laptop tôi xem không biết bao nhiều lần, nhưng chưa bao giờ tôi thấy bức ảnh thực như vậy, thực đến mức tôi nghe thấy tiếng xe điện leng keng leng keng bên tai mình, tôi tưởng tượng ra những khuôn mặt bâng khuâng trong tiết trời vào đông se lạnh và nhịp sống giản đơn, yên bình không chút vội vã rất khác với nhịp sống hiện đại xung quanh tôi.
Tôi học được rằng chính những vết rám sần mềm mại và cấu trúc đặc biệt của giấy dó là yếu tố làm nên điều kì diệu, nó làm cho màu sắc và những nhân vật trong bức ảnh như nổi lên, như đang chuyển động chầm chậm trước mắt chúng ta.
Và sẽ chẳng mấy chốc, chúng ta nhận ra “ hồn xưa” đang nằm laị trong chúng ta, nuôi dưỡng tâm hồn mỗi người.
Van Anh Nguyen
17.10.2015
Comments